Nguồn ảnh: Internet.
Có lúc nào ai đó, muốn mở miệng để biểu đạt một điều gì đó mà không nổi?
Không phải vì không có gì để nói, mà là chẳng biết lựa cách nào để nói!
Mà khi nói dễ làm tổn thương nhau.
Khoảng cách không phải là không gian, không phải là thiếu phương tiện, nhưng sợ rằng khi nói ra sẽ có cái gì đó gì sẽ bùng nổ.
Nói ra không thể khiến cho vết thương liền lại mà cứ toang hoác ra.
Nói đôi khi thật khó.
Ngày hôm nay chẳng rỗi rãi, nhưng bài hát “Shame” của Robbie Williams và Gary Barlow tự dưng đã lọt tới mình. Bài hát phát hành đến 4/10 năm nay là đủ 6 năm rồi. Nhưng lời bài hát thì ôi thôi lúc nào cũng thời sự, vẫn còn hôi hổi ý nghĩa.
Rob và Gaz vốn là hai giọng ca chính của Take That.
Gaz thấp hơn nhưng là anh cả.
Rob cao hơn là em út.
Gaz có giọng ấm áp truyền cảm.
Rob giọng cao giật cục nhưng ấn tượng.
Gaz điềm đạm.
Rob quậy phá.
Thời 1996 ban nhạc của 20 năm trước luôn gặt hái những giải thưởng, dù là boyband.
Gaz thì trụ lại cùng ban nhạc khi chỉ còn 4 người và lúc tái hợp lại vẫn chỉ là bốn người, thiếu Rob.
Gaz, Rob và Mark Owen đều là những gương mặt thành danh khi solo và ra đĩa đơn. Hai thành viên còn lại giọng có chút nổi trội nhưng múa phụ họa là chính.
Sau 2012, Olympics Games tại London, Anh. Take That khi đó đã tụ hội đầy đủ 5 người. Gaz và Rob lại hát cùng nhau. Nhưng rồi mọi thứ lại đâu vào đấy, họ rời bỏ nhau, mỗi người một nghiệp. Nhưng ở khoảng giữa đó. Rob có ra album đơn và mời Gaz hòa giọng, đó chính là hit “Shame”.
Xem lại MV đó sáng nay. Nước mắt không trào ra, nhưng mà ầng ậc nước. Thật đấy.
Lời bài hát như viết cho mình và EM.
Ồ có ba phiên bản câu chuyện này của tôi, anh và sự thật
Chúng ta có thể áp dụng trong hoàn cảnh, thơ ấu giữa chúng ta và tuổi trẻ của chúng ta
Vượt khỏi nhưng xúc cảm có được tôi muốn anh cảm nhận nỗi đau của tôi, nó trở lại với chính anh
Tôi đọc được tâm trí anh và đã cố gắng gọi, nước mắt của tôi có thể ngập tràn sảnh Albert Hall, có điều gì ngọt ngào ở quanh?
Nỗi xấu hổ nào chúng ta chưa từng nghe
Tôi đã nói với anh trên truyền hình đó
Mọi thứ đã qua rồi như cái giá chúng ta phải trả
Con người trải qua cuộc đời với cách này thôi
Ôi nỗi xấu hổ của anh – tôi
Tôi bận rộn ném bỏ mọi người ra phía sau xe buýt
Cùng với tấm poster 30 feet ở đằng sau (xe Toys-R-Us)
Tôi đã viết một tâm thư trong trí nhớ của mình, nhưng lời lẽ thật không tử tế, về một gã đàn ông tôi chẳng thể nhớ ra
Tôi không hồi tưởng lại lí do vì sao, tôi đã làm vậy trong thời gian đó, có điều gì ngọt ngào ở quanh?
Nỗi xấu hổ nào chúng ta chưa từng nghe
Tôi đã nói với anh trên truyền hình đó
Mọi thứ đã qua rồi như cái giá chúng ta phải trả
Con người trải qua cuộc đời với cách này thôi
Ôi nỗi xấu hổ của anh – tôi
Lời dễ dàng đến, nếu như đúng vậy
Lời dễ dàng đến, nếu như đúng vậy
Tôi bận rộn ném bỏ mọi người ra phía sau xe buýt
Cùng với tấm poster 30 feet ở đằng sau (xe Toys-R-Us)
Chúng ta có thể áp dụng trong hoàn cảnh, thơ ấu giữa chúng ta và tuổi trẻ của chúng ta
Nỗi xấu hổ nào chúng ta chưa từng nghe
Tôi đã nói với anh trên truyền hình đó
Mọi thứ đã qua rồi như cái giá chúng ta phải trả
Con người trải qua cuộc đời với cách này thôi
Ôi nỗi xấu hổ của anh – tôi
Lời gốc đây:
https://www.youtube.com/watch?v=tv49bC5xGVY&ebc=ANyPxKoW0pLRY6DE0W8y-8lZdYc-UqojCh7DVdSa_EOBmAJgwpAx4X5bk_rX73Gi9XzHCIjLI4S78kVpRNLipo0BvFCciu5Gew
Có những lúc mình chỉ muốn nói với EM, đừng vậy.
Muốn nói rằng sao mọi thứ cứ cách xa.
Muốn có một cái ôm, thời gian chẳng thể ngược trôi, không ai bé lại.
Cuộc sống xoay vần.
Dẫu mọi thứ không thể là ngày xưa đầm ấm, nhưng hãy để “Shame” giúp mình và EM có thể mắt đối mắt, mỉm cười. Như ánh mắt của Gaz của Rob đấy thôi.
Lời nói bằng lời.
(Được không EM?)