Cái tinh thần của mình đang rơi không trọng lượng. Rơi một cách chơi vơi và đang rơi xuống tới đáy. Là bởi sắp sửa cuối năm. Là bởi không hài lòng với con cái. Là bởi đủ các thứ hằm bà rằng không thể gọi thành tên đến lúc này?!
Chỉ biết rằng tinh thần mình đang rơi.
Mình đã cố cứu vớt nó bằng những cuốn sách. Trong vài ngày đã xong hai cuốn. Một cuốn là “Good Luck” (Bí mật của may mắn), cuốn thứ hai là “Living Foward” (Bản kế hoạch thay đổi định mệnh). Tất cả đều là bản dịch tiếng Việt. Đọc với niềm thiết tha sẽ cứu vớt để cho trạng thái rơi chững lại. Nhưng hình như vẫn không nổi!
Hay cứ để nó tiếp tục rơi nhỉ?! Rơi chạm tới đáy xem sao.
“Good Luck” như một câu chuyện cổ tích. Cổ tích dành cho cả người lớn và trẻ em. Trong đó May mắn là một câu chuyện về cây cỏ bốn lá. Biểu tượng của may mắn mà các bạn trẻ vẫn săn tìm. Cỏ bốn lá đó tồn tại hay không tồn tại, hay vẫn chỉ có trong truyện cổ. Chỉ biết là “Good Luck” cho hay, có hai loại may mắn, một có tên gọi là may mắn từ trên trời rơi xuống – kiểu há miệng chờ sung; loại thứ hai là may mắn do chính bản thân chúng ta tạo ra.
May mắn đầu tiên chỉ khiến cho người có may mắn trở thành kẻ bất hạnh. Còn may mắn thứ hai làm cho con người trở nên mạnh mẽ, thành đạt và hạnh phúc. Cụ thể là, may mắn do chính con người tạo ra.
“Living Foward” là một Bản kế hoạch cuộc sống. Nghĩa là ta phải lập sẵn một kế hoạch. Kế hoạch đó phải được lập trước ba năm. Cụ thể, năm 2017 này ta đã phải chạy sẵn một kế hoạch tới năm 2020 rồi. Trong đó, cuốn sách kể rất hay, cách chúng ta nên dành ra đúng một ngày, không tin nhắn, không gia đình, ko bận tâm dù nhỏ nhất để viết ra một bản kế hoạch dài từ 8 -15 trang. Hi hi, thật khó, mình cũng chưa thử. Nhưng bản kế hoạch đó không đóng cứng, mà sẽ được thay đổi cho tới khi hoàn hảo theo ý người viết. Trong ba tháng đầu, người viết kế hoạch phải dành từ 5-10 phút mỗi sáng, đọc to lên để ghi nhớ thật kĩ, chỉnh sửa thật chuẩn và có động lực cho cuộc sống có kế hoạch sẵn phía trước.
Giờ mình hiểu tại sao mình rơi! Vì hóa ra mình chưa bao giờ mong may mắn rơi uỵch cái vào đầu, nhưng đã chưa tự tạo may mắn cho chính mình. Và nhất là chưa thử đặt bút để có một Kế hoạch rõ ràng trong Cuộc sống. Thực ra, mình và gia đình có, nhưng chưa phải là một kế hoạch cụ thể, và nghiệm thu xem nó đã được thực hiện thế nào.
À tới đây mình lại nhớ tới Nguyễn Vĩnh Nguyên với “Những thành phố trôi dạt”. Trong đó Nguyên có kể về một lữ khách quyết định thử lên xe buýt và đi vô định tới những điểm đến trong thành phố. Kể cả bác xế xe cũng ngạc nhiên khi thấy lữ khách đó không mình sẽ đi đâu, sẽ điểm đến nào. Ban đầu thì lữ khách cũng thấy ngạc nhiên, thấy mắt sáng rỡ và có nhiều thay đổi. Nhưng cuối cùng lữ khách đó chợt nhận ra, bác xế, hay cũng chính là bản thân lữ khách lúc này. Bác xế trước khi là xế vì muốn thay đổi bản thân mình đã đổi sang nghề lái xe, nhưng hóa ra giờ cuộc sống của bác vẫn thế, tưởng được đi đây đi đó, nhưng mỗi chuyến đi vẫn cứ phải… lập trình. (Nguyễn Vĩnh Nguyên viết duyên lém, mình kể lại hơi vô duyên).
Và mình hem rơi, đã chững lại lúc này.
(Bonus thêm là sau khi nghe mình kể vài chi tiết thú vị, gây tò mò, cậu con zai đã vồ lấy cuốn sách và đọc cũng gần xong. Quan trọng không phải là đọc, mà là lĩnh hội, là thay đổi).