Độ hài lòng

Giọt nước mắt của giới teen có đủ làm Amy hài lòng nơi chín suối?!

Cái cô Amy Winehouse vừa qua đời, chết ở tuổi 27, ngập ngụa rượu bia, ma túy. Cô được đánh giá là một ca sĩ sống hát theo bản năng và cảm xúc. Cô chết nguyên nhân có thể do đột tử, cái tên cô đủ để giới teen vẫn đem hoa hồng và gấu bông tới đặt nơi bia mộ. Nhưng giới truyền thông đã đưa cô tới đỉnh và cũng đẩy cô đến một xó xỉnh nào không ai hay nổi. Họ đánh giá cô thiếu bản lĩnh, thiếu một người đủ mạnh mẽ để sử dụng tài năng của cô đúng cách, để cô trượt dài, không gượng dậy nổi.

Tôi lại nghĩ cô tìm kiếm sự hài lòng với chính bản thân mình. Không bỗng dưng mà chỉ mỗi tài năng nhỏ nhoi vừa nhú đã khiến cho một cô bé con có bố mẹ không dính dáng gì tới nghệ thuật lại có thể đoạt được giải Grammy khi mới 25 tuổi. Cô sống bản năng nhưng mắt luôn hướng lên cao, hướng nhìn vọt như đà lên dốc của một hình sin tiến về phía trên tay phải.

Amy đạt được tiếng tăm, có tiền tài. Mọi ánh nhìn ưu ái đều hướng tới cô. Xưng tụng nhiều, nhưng rồi một bài hát, một cái tên không đủ trụ lại lâu dài nơi xã hội ngày nào cũng đầy ắp thông tin. Nếu cô hài lòng với chính mình và duy trì nó vậy là đủ cho một cuộc sống của cô đầy êm dịu và có lẽ sẽ thăng tiến, sáng tạo. Nhưng Amy lại để ma túy, để cái hình ảnh của hoang dại trượt dài, trước khi đã đến ngày album thứ ba sẽ chuẩn bị thu âm thì cô không còn nữa.

Anders Behring Breivik không chấp nhận mình chỉ là một anh kĩ sư nông nghiệp quèn ở đất nước Na-uy thanh bình xinh đẹp. Sáu tấn phân bón tự tạo và chiếc súng trường đã cướp đi 92 sinh mạng. Chả có động cơ chính trị nào hay thù ghét một chế độ Tôn giáo nào bằng chính cái tự tôn, muốn xưng hùng xưng bá của một gã trai đương sức ở tuổi 32. Hiện sau 3 ngày, vụ xả súng và nổ bom xảy ra, gương mặt của Anders hiện lên đầy sạch sẽ, và thông tin về gia đình anh ta  hoàn toàn bị (được) giấu kín.

Cả Amy lẫn Anders đang đi tìm hạnh phúc, với mong muốn kiếm sao cho thỏa mãn đạt tới độ mình cảm thấy hài lòng. Nhưng hài lòng không có nghĩa đồng hành cùng hạnh phúc. Dường như hai thứ đã tách rời và ngày càng cách xa.