Không phải ai cũng biết yêu như nữ đạo diễn Việt Linh lí giải. Nguồn ảnh: Internet.
Còn hơn tháng nữa là Tết. Về mặt định hạn thời gian thì ai cũng thấy hối hả chuẩn bị cho một cái Tết đủ đầy, thong dong. Mình thì không phải vội vã gì, Tết thì vẫn tới. Nhưng cái tâm trạng của rốt đuổi, hanh hao, khiến cho mình cũng bực bội, khó giải thích được tâm trạng của mình.
Đến khi gặp “Năm phút với ga xép” – tạp văn của đạo diễn Việt Linh thì hết hẳn. 80 mẩu tạp văn, chị không xếp theo định vị thời gian, cũng không theo một chủ đích gì. Chị viết lời đầu sách: “… là tuyển hợp những bài đã đăng trên báo, chỉ khác, thay vì sắp xếp trật tự theo ngày tháng từ cũ đến mới, lần này, trừ sự cố ý cho bài đầu tiên và bài kết sách như một sự khuynh cảm nhân sinh, tôi buông theo thứ tự chữ cái. Với suy nghĩ, biết đâu sự buông này lại bất ngờ cho ra hiệu ứng níu lại…”
Nhìn theo những thời gian tác giả chốt lại cuối mỗi tạp văn, thì đây là tập hợp chị viết từ 2011 đến 2014. Chủ yếu xuất hiện trên tạp chí Đẹp, Kinh tế Sài Gòn, Sài Gòn doanh nhân, Sài Gòn Tiếp thị, Tuổi trẻ… Vì thế, Việt Linh viết về kiến trúc, không gian, về góc nhìn điện ảnh. Đan xen điểm phim và mắt nhìn của đạo diễn, dung dị, dễ gần.
Chị viết về bản thân chị, cuộc sống của chị và những người xung quanh chị ít, đa phần là tổng kết, điểm hộ, nhưng qua nhân sinh quan của chị.
Cái giỏi ở chị chính là những cái tựa tạp văn ngắn, bâng quơ. Chỉ có đúng 4 bài là đặt dấu chấm hỏi phía sau tít. Chị giải thích: “Thật không tiện khi cái tựa có dấu hỏi, và mơ hồ một câu hỏi thiếu định lượng, nhưng nó bùng lên trong trí chị…” khi viết Tiền có nhiều không?”.
Ngôn ngữ của chị sệt Nam bộ. Mình vẫn thích Việt Linh từ 2008. Những cuốn trước chị nói về mình và bạn ngay sát kề bên cạnh ở Pháp. Nay chị viết về những người bạn, qua phim, qua điểm báo. Chúng vẫn hay, độc và lung linh. Riêng mình, giờ vẫn nghiêng về thích “Chuyện mình – chuyện người” của chị hơn một chút.
Tuy nhiên, ở cuốn mới vẫn là cái góc nhìn rất riêng của chị. Lạc quan, 95 tuổi ông (đạo diễn Phạm Kỳ Nhậm) vẫn ngày ngày chăm lo hàng trúc trong sân, ra biển bằng chiếc xe đạp năng lượng mặt trời tự chế. Nhiều năm nay, ông sống một mình; mỗi khi mệt, ông thay quần áo đẹp “sẵn sàng” cho thế giới bên kia. Vậy rồi sáng ra lại sống, lại ra biển…Trên đầu giường ông luôn có tờ giấy in chữ vi tính, rằng nếu ông không thức dậy thì xin gọi các số này… Bên dưới là hàng chữ to hơn, màu đỏ, từ chối nhà thương dứt khoát mà khôi hài: Pas d’hopital = Zéro! (Hai thế giới và ông đạo diễn 95 tuổi, Việt Linh, 24/9/2014, trang 111).
Việt Linh xưng chị, chị viết về các em/cô/bác/ông. Cái xưng không trịnh thượng mà ngọt ngào, ai đó là độc giả hơn tuổi không hề thấy bị xúc phạm. (Dĩ nhiên mình ít tuổi hơn chị, thấy như thoải mái, thủ thỉ).
Chị khiến mình tự thấy phải đặt câu hỏi cho riêng mình. Một câu hỏi để có thể tìm ra lời giải đáp hoặc là tự dưng thấy mình phải khác, phải chuyển trong cư xử của chính mình.
Chị viết không khiên cưỡng, không nặng nề. Chị viết như cái dòng chảy suy tư trong chị lặng lẽ, mải mê.
Đọc chị, thấy Việt Linh chịu khó đọc báo, ghi nhớ nhiều và rất có trật tự ngăn nắp. Mỗi tản văn của chị đọc trong năm phút, nhưng là dào dạt những cảm xúc, thông tin. Phải đọc từ đầu tới cuối mới hiểu rõ ý đồ của chị, cứ phơn phớt thử đọc khẩu cuối, đoạn giữa hoặc vài câu đầu, chắc chắn là không thể biết điều chị đang cần nói, chuyển tải đâu (!)
Đợt này, ngoài “Năm phút với ga xép”, Việt Linh còn thêm một truyện phim “Ở đây có nắng” ra mắt cùng thời gian. Chị nói có thể ai đó khuyên chị chuyển hẳn sang thành tiểu thuyết, nhưng “đây là một bộ phim truyền hình trên giấy, của một người mất cơ hội hành nghề đạo diễn, nhưng vẫn khát “làm phim” qua chữ. Tử tế, lôi cuốn như mục đích ban đầu” – chị viết đấy.
Và bắt đầu khám phá tiếp tục Việt Linh thôi, chị yêu viết, còn mình yêu văn chị.
😀