Ngày đẹp trời mình tới quán cà phê. Không phải để uống mà để nghe bàn sách – “Những câu chuyện trên đường” – về nhà văn Hồ Anh Thái và các tác phẩm của anh. Rất thú vị.
Nhà văn hiện đang là ông sứ ngồi tại Iran nên không thể về dự và đàm đạo cùng mọi người. Tuy nhiên đáp lời là một bức thư ngắn gọn – khả năng là email – đại ý như Hồ Anh Thái đã rời khỏi cuộc nói chuyện trước mọi người mọi chút, và vô cùng cảm ơn với những tình cảm ấm áp mọi người dành cho.
Không gian trong phòng hơi nhỏ, đủ chỗ cho khoảng non bốn chục người. Tiếng nói của khách mời qua mic khá to, nhưng kèm theo vẫn có thể nghe thấy được tiếng lách cách của tách chén, tiếng đáp lời những yêu cầu của khách. Kể thì cũng có chút đáng yêu khi được nghe chuyện bếp núc của quán cà phê, nhưng giá như chả có thì… hơn.
Hồ Anh Thái nhận được rất nhiều lời khen, kể cả chê cũng hàm ý khen trong đó.
Khách đến dự đều với lòng yêu mến tác giả. Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên nhắc đi nhắc lại chi tiết hài hước, “cuộc nói chuyện này đã được truyền hình ghi lại và sẽ chuyển sang tận nơi cho anh Hồ Anh Thái”. Quả nếu như anh được nghe lại, chắc hẳn sẽ vô cùng xúc động. Mọi người phục anh ở sức viết, khả năng tôn những người viết khác qua khâu biên tập, rất trân trọng hồi âm những thắc mắc đòi hỏi trong nghề viết và chỉ băn khoăn liệu giọng của Hồ Anh Thái giờ đã nhàm, đã quen, liệu đã cần phải chuyển giọng qua một tông khác?!
Và mình thích chi tiết của nhà phê bình Nguyễn Hoài Nam khi nói, “Những đứa con rải rác trên đường” của nhà văn Hồ Anh Thái gây cho tôi nhiều ấn tượng, mọi người có thể đọc sau, mượn để đọc… nhưng tốt nhất là mua thì tốt hơn. (Cả khán phòng phì cười).
Sau màn giới thiệu của nhà phê bình Nguyễn Thị Minh Thái cũng về cuốn sách thì chắc chắn mọi người sẽ bỏ tiền ra mua. Mà sách thì phải mua đọc mới… sướng! Dĩ nhiên nhà văn (hiện đang rất hot) sướng nhất là chữ mình… bán được.