Nhiệt độ cuối hè mà nóng đến chạm gần 40 độ, ở Việt Nam cũng như ở Mỹ. Truyền hình cận cảnh lúc nào cũng là cảnh những du khách may ô quần đùi dạo phố trên đường với mướt mát mồ hôi. Họ giải khát và tiếp nước bằng uống từng ngụm nhỏ từ chai nước suối tinh khiết. Nóng càng tăng vì nhà nào, phòng nào cũng có điều hòa nhiệt độ, mà trong phòng đã mát lạnh cả ra, thì trên mặt phố, giữa trưa thì làm gì mà chả nực.
Những lúc nóng hầm hập như thế, thèm lắm một luồng gió mát, khát lắm một bóng râm.
Hơi gió như một bàn tay, chạm nhẹ vào tấm lưng đang lấm tấm những mồ hôi, đủ ướt đẫm nơi vùng cổ nách hay khắp người. Luồng hơi mát của thiên nhiên như trung hòa, giải nhiệt, và giảm bớt những căng thẳng không đâu.
Căng thẳng từ cái nóng của thiên nhiên được chính luồng gió mát tự nhiên hòa giải.
Thời trang phái nữ giờ cao dưới, hở trên. Thị trường áo chống nắng còn trình ra nguyên cả một cái áo giáp trông từa tựa cái áo che mưa, áo choàng cho mùa đông giá lạnh… Dĩ nhiên chỉ với những cô nàng có việc cần phải ra ngoài giữa trưa, di chuyển khoảng đường xa mới mặc vô, còn không là để nguyên, vì thời trang mà lị (!).
Vậy là các nàng cũng mong lắm, một bóng cây. Khoảng hiu hiu của gió, tiếng xào xạc nhẹ lá rung cành và nhất là che bớt những khoảng hở để nắng… khỏi tấn công, thú vị lắm.
Cái cảm giác khoái và phê nhất là khi ta đang di chuyển giữa cái nắng chói chang, nắng như xói thẳng và xuyên thủng làn da mịn màng, đột có đám mây di động che một khoảng mát. Bóng râm như đùa giỡn, chở che.
Túm lại, lúc nào cũng cần một bóng râm.
Tôi nhớ có câu chuyện về một chiếc gốc cây của nhà Phật. Cái cây đã che bóng mát, đã thành vật liệu cho những ngôi nhà, đã cụt lủn chỉ còn trở thành một chiếc ghế ngồi dành cho khách đi đường nghỉ tạm. Thế nhưng, con người vẫn cứ đòi hỏi, mong trốc đi cái rễ cuối cùng để biến chúng thành củi đun sưởi ấm cho họ tránh rét muốt trong mùa đông của tuổi già. Cái cây chấp nhận.
Bóng râm đã vắt cạn chính mình.